100 bài thơ làm báo tường về Thầy cô

Nhắc đến ngày nhà giáo việt nam là nhắc đến một ngày trọng đại, ý nghĩa nhất trong những ngày ý nghĩa. Là ngày để toàn nhân loại hướng về các thầy cô-những người lái đò âm thâm, lặng lẽ, những người ươm mầm xanh cho đất nước.

 

Đôn-ki-xtôi đã có câu nói nổi tiếng là “Dưới ánh hào quang của ánh sáng mặt trời, không có nghề nào cao quý bằng nghề dạy học”. Quả thật vậy, nghề dạy học là một nghề vô cùng cao quý, đào tạo nên nguồn nhân lực quyết định tới sự phát triển của đất nước. Vì vậy, khi ngày 20-11 đến, từ cụ già mái tóc bạc phơ đến những em thơ cắp sách đến trường, từ miền xuôi đến miền ngược, từ hải đảo xa xôi đến miền núi đều đến chúc mừng, thăm hỏi và tỏ lòng biết ơn vô hạn tời các thầy cô giáo của mình.

 

 

doc39 trang | Chia sẻ: Thewendsq8 | Lượt xem: 6008 | Lượt tải: 4download
Bạn đang xem trước 20 trang mẫu tài liệu 100 bài thơ làm báo tường về Thầy cô, để tải tài liệu gốc về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
u - mai sau không bao giờCon có thể quên lời thầy nóiGiữa phút cuối cùng, trong tiếng trống trường tan.NGHỊCH CẢNHĐôi mắt dịu hiền dường như lẩn tránh Khi bàn tay cầm phấn thân quen Run run đưa mâm bánh Chắc cô đang mong bán hết Chiều nay ...Gặp thầy, Đã gật đầu chào từ xa Lẽ nào chiếc ba gác cùng thầy Đi qua Chẳng đáp lại, nhìn em một chút?Nỗi buồn gợn lên cùng niềm xót xa nhất Là mỗi khi gặp thầy cô vất vả ngoài đường Bao tháng năm tận tụy dưới mái trường Có ai muốn quên những em học trò nhỏ Có một điều chắc ai cũng rõ Sao thầy cô không muốn nhìn chúng em? ...BÀN TAY CỦA CÔCó một miền đất rất xa Nơi bàn tay cô để lại Bàn tay ngọt ngào hoa trái Thành phố trên trang sách em Cô ngồi soạn bài đêm đêm Lung linh ánh đèn tỏa sáng Mỗi ngày đứng trên bục giảng Dắt em từng bước vào đời Xôn xao âm thanh đất trời Trên bàn tay cô đã dắt Bàn tay lặng thầm dìu dắt Cho em cả một bầu trời.BIẾT CÓ BAO GIỜDòng sông lớn dần theo năm thángNgười lái đò tuổi bạc thời gianĐưa người khách sang sôngĐưa khát vọng vào bờNhưng biết bao giờ,Người kháchQuay đầu ngó lại ?!KHI EM GẮN ĐOÁ HOA HỒNG LÊN TÔI... Là xanh xanh ngắt khoảng trờiĐể tôi đi suốt cuộc đời cùng em.Vẫn là cửa lớp thân quenSáng nay màu nắng ánh lên lạ thườngCác em hát : "Những con đường..."Sao nghe như lá sân trường lao xaoVới nghề, tôi đã là baoVới người, tôi kẻ đi sau ngồi cùngMang trên ngực đóa hoa hồngCác em ơi có hiểu lòng thầy chăng ?Viên phấn nào phải đũa thầnĐể trang sách mãi trắng ngần, thơm tho ...LỜI CỦA THẦYRồi các em một ngày sẽ lớnSẽ bay xa đến tận cùng trờiCó bao giờ nhớ lại các em ơiMái trường xưa một thời em đã sốngNơi đã đưa em lên tầm cao ước vọngVị ngọt đầu đời bóng mát ca daoThủa học về cái nắng xôn xaoLòng thơm nguyên như mùi mực mớiDẫu biết rằng những tháng ngày sắp tớiThầy trò mình cũng có lúc chia xaSao lòng thầy canh cánh nỗi thiết thaMuốn gởi các em thêm đôi điều nhắn nhủMột lời khuyên biết thế nào cho đủCác em mang theo mỗi bước hành trìnhCác em lúc nào cũng nhớ đừng quên:Sống cho xứng với lương tâm phẩm giá...Rồi các em mỗi người đi mỗi ngãChim tung trời bay bỗng cánh thanh niênỞ nơi đâu: rừng sâu, biên giới khắp ba miềnỞ nơi đâu có thầy luôn thương nhớNGÂN VANG BÀI HỌC CŨTháng mười mộtMùa của đất trời đã vào đôngTừ lòng em cũng man mác mùa về :Thầy cô ơi ! Từng lời giảng - Từng ước mơ cất cánhBao bài học - Bao nhớ bao quên ?Mùa trời lạnh - Mùa lòng em ngọt ấmBài học hôm xưa còn ngân nga ...NGHĨ VỀ THẦYCon đứng nhìn dòng sông trôi êm Nắng rớt xuống hoàng hôn trên mặt nước Xa xa, bóng một con đò giữa dòng nước ngược Thấp thoáng chao nghiêng... Khiến con chạnh nhớ về Người và câu chuyện năm xưa ... Chuyện một con đò dầm dãi nắng mưa Lặng lẽ chở từng dòng người xuôi ngược Khách sang sông tiếp hành trình phía trước Có ai nhớ chăng hình ảnh con đò ?Câu chuyện năm xưa nhưng mãi đến bây giờ Con muốn hiểu, thầy ơi - người đưa đò vĩ đại Con đến với cuộc đời từ sự hy sinh thầm lặng ấy Trên chuyến đò của thầy chở nặng yêu thương.MỘT ĐỜITôi đứng cao, không phải giữa cuộc đờiMà phấn cầm tay, một mình bục giảngCái bệ gạch xây đơn sơ kiên nhẫnNhiều lúc thay bằng ghế gỗ chông chênhGập ghềnh đường đi những ngày tuổi xuânCó khó khăn, có hay dở điệp trùngNhững lớp học sinh hằng ngày tiếp cậnCó nụ cười xen nước mắt rưng rưngGần gũi thân thương lại là cách biệtTôi vẫn xa trong rộn rã sân trườngLời nói nhỏ giữa bạt ngàn xao xuyếnCủa lớp người sau mơ vượt đại dươngĐơn sơ là những phần đóng góp của mìnhVào những ngày qua, chiến tranh gian khổNgọn đèn thắp lớp đêm che chắn lạiChỉ còn soi trang vở trắng học trò.Nay đã bảy mươi, nhìn lại cuộc đờiNăm tháng đi rồi chắt chiu còn lạiMột đốm lửa nhen, nhiều mơ ước nhỏCông việc khai tâm khiêm tốn người thầy.HOA VÀ NGÀY 20-11Nụ hoa hồng ngày xưa ấy Còn rung rinh sắc thắm tươi 20-11 ngày năm ấy Thầy tôi tuổi vừa đôi mươi Cô tôi mặc áo dài trắng Tóc xanh cài một nụ hồng Ngỡ mùa xuân sang quá Học trò ngơ ngẩn chờ trông... Nụ hoa hồng ngày xưa ấy ... Xuân sang, thầy đã bốn mươi Mái tóc chuyển màu bụi phấn Nhành hoa cô có còn cài ? Nụ hoa hồng ngày xưa ấy ... Tà áo dài trắng nơi nao, Thầy cô- những mùa quả ngọt Em bỗng thành hoa lúc nào.XIN LỖI CÁC EMTôi đâu phải người làm nôngCày xong đánh giấc say nồng một hơiChuông reo tan buổi dạy rồiCòn nghe ray rứt nỗi đời chưa yên.Trách mình đứng trước các emDửng dưng cả tiếng hồn nhiên gọi: Thầy!Rụng dần theo bụi phấn bayƯớc mơ một thuở căng đầy tuổi xanhDẫu là lời giảng của mìnhCơn ho chợt đến vô tình cắt ngangDẫu là tiết học vừa tanBước qua cửa lớp đôi lần hụt hơi!Hiểu dùm tôi các em ơiGiấu bao ám ảnh khôn nguôi từng giờCảnh đời chộn rộn bán muaÁo cơm nào dễ chi đùa với ai .Vờ quên cuộc sống bên ngoàiNhiều điều xa lạ nói hoài riết quenDở hay, yêu ghét, trắng đenCòn bao sự thật đã nhìn thẳng đâu Ai còn dằn vặt đêm sâuTrong từng sợi tóc bạc màu truân chuyênThật lòng tạ lỗi các emHiểu ra khi đã lớn lên mai này!BỤI PHẤN XA RỒI( Viết tặng thầy cô của tôi)Ngẩn ngơ chiều khi nắng vàng phaiThuơng nhớ ngày xưa chất ngất hồnMột mình thơ thẩn đi tìm lạiMột thoáng huơng xưa duới mái truờngCho dẫu xa rồi vẫn nhớ thuơng,Nầy bàn ghế cũ, nầy hàng meBảng đen nằm nhớ nguời bạn trẻBụi phấn xa rồi ... Gởi chút huơng!Bạn cũ bây giờ xa tôi lắmMỗi đứa một nơi cách biệt rồi!Cuộc đời cũng tựa như trang sáchThư viện mênh mông, nhớ mặt trời!!!Nuớc mắt bây giờ để nhớ ai ???Buồn cho năm tháng hững hờ xa Tìm đâu hình bóng còn vuơng lại ?Tôi nhớ thầy tôi, nhớ ... xót xa!Như còn đâu đây tiếng giảng bàiTừng trang giáo án vẫn còn nguyênCuộc đời cho dẫu về muôn nẻoVẫn nhớ thầy ơi! Chẳng thể quên!!!THẦY ƠI...!Mãi mãi bên con tiếng của thầy vang vọngĐã xa rồi mà con ngỡ hôm quaBài giảng thầy như chắp cánh ước mơCho con bay khỏi vùng trời cổ tíchCó những lúc lặng thầm, con ngắm:Vầng trán thầy đọng lại những nếp nhăn...Tuổi thơ con như những ánh trăng rằmSao thấy được nỗi lòng thầy cùng năm tháng !Đã đi qua một thời và con đã lớnBài học đầu đời con hiểu được thầy cô Lời giải đáp cho con không còn là ẩn số Mà cả tấm lòng thầy quảng đại bao la.Ở nơi xa theo hương bay của gió Con gởi lòng mình thương kính đến thầy yêu.TRỜI SAOBầu trời ngàn sao lấp lánhLung linh ước vọng học tròMái trường long lanh mắt sángNgời ngời ước vọng thầy cô ...Trường ơi, là dòng sông mátGiọt trong kiến thức loài ngườiCho em tắm trong sự thậtLớn dần nhân nghĩa - tinh khôi .Trường ơi, mái nhà em đấy Tuổi thơ gởi mãi nơi này Bảng đen nở dòng chữ trắngTay thầy vẫy ước mơ bay .Thầy chưa từng dang tay đánhBúp hoa còn giấu trong cànhTuổi thơ cần nhiều cá tínhCho đời đủ sắc tươi xanhCô ơi dang đôi tay rộngÔm em siết chặt vào lòngĐể đôi mắt em ngấn lệLong lanh hạt ngọc tình thươngCô ơi ngọt ngào giọng nóiBây giờ đời thiếu tiếng ruTình thương chảy trên trang giấyVào đời rửa sạch nỗi đauThầy cô cùng nhau thắp sángNiềm tin trong mắt học tròNgàn sao giữa trời ước vọngSáng ngời ánh mắt nên thơ.GỬI THẦYThầy về hưu nghỉ với cháu conĐể lại "Cáo Bình Ngô" giữa chừng đọc dởChú dế mèn phiêu lưu trước đời bỡ ngỡ Chúng em nhớ thầy, lớp học vắng tiếng reoCái bảng đen nhớ thầy biết baoHàng chữ xô nghiên buổi đầu đến lớpTiếng gọi dò bài từng làm em hồi hộpTheo thời gian vọng mãi đến bây giờLời giảng đi qua bao thế hệ học tròNăm tháng nhuộm tóc xanh thầy bạc trắngTrang giáo án mở chân trời khát vọngTất cả bây giờ nay thành kỷ niệm...Điểm mười thầy cho tròn lắm thầy ơiMơ ước một đời chân đi chưa hết"Cáo Bình Ngô" chúng em còn đọc tiếpĐưa dế mèn về bến đỗ chờ mong...CHIỀU THU VẮNG THẦYHôm nào mẹ dắt tới trường Con ngồi tập viết thầy còn cầm tayThời gian mùa phượng cánh bayNào hay đã trắng tóc thầy phấn vương...Chiều nay rảo bước chân hoangCon đi tìm lại ngày con có thầyThoảng trong hơi gió ngàn câyLời thầy như vẫn tràn đầy yêu thươngNgày mai tháng chín khai trườngVắng thầy cả lớp cứ vương vấn buồn..."MỘT VỚI MỘT...""Một với một là hai ..."Cái thuở nào cô dạy em đếm trên từng ngón nhỏĐể giờ đây thời gian như cơn gióNhẹ nhàng qua ... Tất cả xa rồiTuổi thơ êm đềm trong tiếng à ơiCánh võng chao theo tóc bà bạc trắngĐôi mắt mẹ ánh niềm vui thầm lặngCon đi học về còn chút nắng trên vaiCả những kỷ niệm buồn cũng không thể nào phaiEm đếm "một, hai" cất vào ký ứcKhông tìm thấy cô qua từng dòng mựcNhắm mắt đếm thầm cô về lại ... trên tay ...TƯƠNG LAINgoài khung cửa trầm tư cây bàng lá đỏDưới sân trường hoa điệp nở vàng ươmHương của đất và hương của trời cùng hòa quyệnGiữa trời kia vang tiếng hót trong ngầnCon chim non đã biết tự mình baychập chững...Cành cây nâng đỡ những bước chuyềnNhìn lại sau mình và nhìn lên phía trướcĐường chân trời rộng mởnhững cánh cửa trí thức còn đóng chặtAi là người tiến lên ?và ai là người lùi lại ?Vẫn nhớ lời cô dặn:"Nên làm gì để giúp ích tương lai"THẦYCơn gió vô tình thổi mạnh sáng nayCon bỗng thấy tóc thầy bạc trắngCứ tự nhủ rằng đó là bụi phấnMà sao lòng xao xuyến mãi không nguôiBao năm rồi ? Đã bao năm rồi hở ? Thầy ơi ...Lớp học trò ra đi, còn thầy ở lạiMái chèo đó là những viên phấn trắngVà thầy là người đưa đò cần mẫnCho chúng con định hướng tương laiThời gian ơi xin dừng lại đừng trôiCho chúng con khoanh tay cúi đầu lần nữaGọi tiếng thầy với tất cả tin yêu ...CÔ GIÁO NGÀY XƯANhắm mắt lại mình sẽ thành người lớnEm theo cô đi học trường làng!Mây trắng trôi trên trời làm điểm tốtCô giận em rồi mấy bữa không sang...Có một kẻ luôn nhớ về quá khứTuổi thơ trôi như mây trắng trên đầuCô giáo nhỏ của một thời xưa cũLâu lắm rồi tưởng đã bặt tin nhauVề vườn xưa thổi lên cơn giólá rơi ...ghi dấu một nụ cườiNhắm mắt ngỡ mình lạc vào cổ tíchSổ điểm hôm nay sao bỗng thiếu tên tôi ?NGƯỜI LÁI ĐÒ TRÊN DÒNG ĐỜIMột dòng đời - một dòng sôngMấy ai là kẻ đứng trông bến bờMuốn qua sông phải có đòĐường đời muôn bước phải nhờ người đưa ...Tháng năm dầu dãi nắng mưaCon đò trí thức thầy đưa bao n

File đính kèm:

  • doc100 bai lam bao tuong.doc