Bài văn tả 1 người lần đầu tiên gặp mặt nhưng để lại cho em ấn tượng sâu sắc nhất
Mỗi khi nghe bài hát “ Gặp mẹ trong mơ” của ca sĩ Thùy Chi, tôi lại nhớ đến một buổi chiều nọ, tôi và mẹ cùng đi mua hoa thì tình cờ bắt gặp một cậu bé rất đáng thương và chính cái đêm hôm đó đã làm tôi không thể nào kìm nén nỗi xúc động trong lòng, những giọt lệ khóe mi đã lăn dài trên má tôi tựa lúc nào.
Tả 1 người lần đầu tiên gặp mặt nhưng để lại cho em ấn tượng sâu sắc nhất Này bầu trời rộng lớn ơi, có nghe chăng tiếng em gọi. Mẹ giờ này ở chốn nao, con đang mong nhớ về mẹ. Mẹ ở phương trời xa xôi, hay sao sáng trên bầu trời. Mẹ dịu hiền về với con nhé, con nhớ mẹ. Mỗi khi nghe bài hát “ Gặp mẹ trong mơ” của ca sĩ Thùy Chi, tôi lại nhớ đến một buổi chiều nọ, tôi và mẹ cùng đi mua hoa thì tình cờ bắt gặp một cậu bé rất đáng thương và chính cái đêm hôm đó đã làm tôi không thể nào kìm nén nỗi xúc động trong lòng, những giọt lệ khóe mi đã lăn dài trên má tôi tựa lúc nào. Lúc ấy, tôi cùng mẹ đang đứng mua hoa tại một cửa hàng trên con đương Quang Trung- một con đường nổi tiếng sầm uất nhất thành phố. Bất chợt, trong dòng người đi lại nườm nượp xuất hiện một cậu bé. Tôi giật mình và quan sát thật kĩ cậu ta thì phát hiên ra cậu ấy đã mất đi một cánh tay và đang lang thang bán tăm dưới con đường nhộn nhịp.Cậu mặc trên người 1 bộ đồ rách rưới có nhiều chỗ vá trông thật tội nghiệp.Mặt mày nhọ nhem, bẩn thỉu trông thật đáng thương. Trên đôi mặt cậu ta lúc nào cũng ánh nên vẻ đau đớn, buồn tẻ.Tôi tự hỏi bản thân rằng tại sao ông trời lại sinh ra những đứa trẻ đáng thương như thế? Thắc mắc muốn biết về hoàn cảnh của cậu, khi về tới nhà tôi đã hỏi mẹ ngay. Mẹ tôi kể rằng đấy là 1 cậu bé bị mồ côi cha mẹ.Bố của cậu ta là những người đã góp phần xây dựng đất nước ta tốt đẹp như ngày hôm nay.Còn mẹ cậu ta đã hi sinh thân mình để cứu cậu ấy ra khỏi biển lửa.Mặc dù mẹ cậu ấy đã cứu được mạng sống của con mình nhưng trên người cậu bé vẫn thiệt thòi vì mất cha, mất mẹ và mất đi cả một cánh tay do bị thanh gỗ đè. Bà ngoại là người thân duy nhất của cậu ấy.Hằng ngày, cậu tự lấy đôi bàn chân của mình để làm ra những cây tăm rồi mang đi bán.Khi nghe xong, tôi cảm thấy cậu bé ấy quá bất hạnh.Có lẽ khi nãy cậu chăm chú nhìn những ngôi nhà ấy vì cậu ao ước mình sẽ có một mái ấm gia đình trọn vẹn có cha có mẹ kề bên ko còn cô đơn lẻ loi 1 mình.Tuy tôi đã mất đi 1 người cha nhưng tôi vẫn còn được mẹ nuông chiều và chăm sóc.Tôi đã từng nghĩ cuộc đời tôi mất đi cha thì thật buồn và bất hạnh nhưng tôi nào ngờ có những con người còn bất hạnh hơn tôi nhiều. Các bạn có biết không chắc cậu bé mồ côi kia đã tự mình vượt qua nỗi xót xa khi mất đi gia đình ấm cúng và bị tật nguyền.Những việc ấy đã không đẩy lùi quyết tâm của cậu mà cậu đã vươn lên chống chọi mọi khó khăn.Thế rồi cả đêm đó tôi đã khóc thầm vì 1 người mà tôi chưa từng quen biết.Tôi thật nể phục cậu bé ấy.Tôi mong 1 ngày nào đó nụ cười hạnh phúc sẽ hé nở trên đôi môi của cậu bé tội nghiệp kia.
File đính kèm:
- bai van ta nguoi.doc